top of page

2 - Phần 11: Thăng Thiên.

  • Writer: benkiacuasusong
    benkiacuasusong
  • Dec 5, 2014
  • 6 min read

Tên tướng giặc nghe thấy những lời lẽ đó của Phúc thi điên tiết lắm, hắn tin chắc rằng Phúc đã chán sống rồi. Nghĩ đến đây, hiên ngắn răng nói:

  • Mày…

Nhưng có lẽ Phúc đã đoán được rằng tên tướng giặc đã chịu hết nổi, không để cho hắn nói nốt câu, Phúc co tay cầm cây gậy lại. Thế rồi cậu ta phi mạnh cái cây gậy đó đập thẳng vào mặt tên tưỡng lĩnh. Cậy gậy đập mạnh vào mặt khiến cho tên tướng lãnh chết bất đắc kì tử ngã ngửa ra đừng sau rơi khỏi ngựa cái rầm, cây gậy thì nẩy lại thẳng vào tay của Phúc. Bọn giặc đứng sau há mồm kinh hãi khi thấy tướng lĩnh bị giết chỉ trong tích tắc. Chúng đứng đó trong lòng có hơi lo sợ, bón chúng hết nhìn tên tướng giặc nằm trên nền đất im lìm, rồi lại nhìn Phúc vẫn đang ngồi trên yên nghựa, hai tay nắm chắc hai thanh sắt với vẻ mặt đanh lại. Có lẽ bọn giặc nghĩ rằng chỉ có mình Phúc mà chống lại cả một đội quân hùng hậu thế này, nghĩ đến đây bọn giặc dơ giáo tuốt kiếm lao thẳng về phía Phúc. Phúc cũng nắm chặt tay, thế rồi cậu thúc ngựa lao thẳng về phía bọn giặc đang hăng máu chém giết. Một mình phúc cầm hai thanh gậy sắt lao vào giữa đám giặc, hai thanh sắt sắt dài như nhẩy múa trên tay Phúc, dậy dơ đến đâu thì lập tức bọn giặc Ân đổ như ngả dạ. Lụ giặc cứ thế thi nhau lao về phí Phúc như một lũ thiêu thân lao thẳng về phía đống lửa đang cháy ngùn ngụt vậy, hết tóp này đến tốp khác.

Giặc Ân đông đến mức mà chúng chiến đấu liên tiếp với Phúc trong suốt hai ngày hai đêm. Đến đêm thứ ba thì bọn giặc như hỗn loạn hẳn. Bọn chúng thu quân giáp lá cà về, từ đằng sau chúng kéo ra những cố máy bắn tên to lớn, chúng phóng những ngọn lao lớn về phía Phúc, nhưng Phúc nhanh nhẹn đã né được hết. Thêm vào đó, bọn giặc Ân dùng máy hất dầu, chúng châm lửa và bẩy những chả dầu cháy rực rực về phía cậu, chẳng mấy chốc mà cả Phúc và chiễn mã đã đứng giữa biển lửa. Thế nhưng cho dù bọn giặc có dùng cách gì đi chăng nữa thì Phúc với chiến mã vẫn hiên ngang chống trả lại được. Tuy nói rằng Phúc là mãnh tướng có sức mạnh hơn người, nhưng dù sao cậu ta vẫn chỉ có một cơ thể của người thường thì làm sao chống cự lâu được nữa chứ? Cuối cùng cái gì đến cũng phải đến, bộ giáp sắt trên người của Phúc và chiến mã do ngâm trong biển lửa quá lâu mà nóng dần lên. Thấy rằng bộ giáp quá vướng víu, Phúc quyết định lột giáp sắt của mình và chiến mã ra mà cởi trần quyết chiến với giặc. Hai thánh ắt cứng cáp hình thân tre của Phúc tung hoành ngang dọc suốt hai ngày thì cuối cùng vì va đập quá nhiều cộng với sức nóng cửa lửa cũng đã gẫy làm đôi.

Nhanh chí, cuối cùng Phúc vội phi ngựa tới mấy bụi tre mà nhổ tre lên dùng làm vũ khí quất về phía bọn giặc ân. Cuộc chiến vẫn diễn ra trong hỗn loạn cho tới chiều ngày thứ ba thì chiến mã do trên mình không còn giáp sắt nên bị chém, chọc, đâm quá nhiều mà mất máu cuối cùng đã ngã gục. Phúc một tay cố chống trả, một tay cậu vuốt mắt cho chiến mã. Thế rồi Phúc người không chạy về phía giặc Ân cầm thân tre lao vào quất cho bọn giặc một trận tơi bời. Đến đêm hôm thứ ba, thì bọn giặc Ân đã thiệt mạng, bị thương, và thậm chí là bỏ chạy hơn hai phần ba, số một phần ba còn lại thì tay cầm vũ khí run rẩy đứng quây lấy Phúc nhưng cách cậu tầm năm bước chân. Phúc đứng đó thở dốc, trên người là vô vàn vết thương, máu cứ tứa ra như suối. Phúc có cảm giác như toàn thân cậu không còn đứng vững nổi, Phúc liền mạnh tay cắm mạnh hai cây tre xuống đất làm điểm tựa. Thế rồi cậu nhìn bọn giặc Ân hét lớn:

  • Bây giờ các người muốn sao?! Sống hay chết?!

Phúc vừa nói giứt câu, thì trên trời là một tiếng sấm nổ vang vọng khiến cho bọn giặc Ân giật thót tim mà tuôn rơi vũ khí, có nhiều tên vì quá kinh sợ mã đã đứt mạnh máu não lăn đùng ra đất. Bọn giặc này bây giờ như nhận ra Phúc không phải là người thường, ngay lập tức chúng cùng nhau quỳ xuống cúi lạy Phúc tới tấp. Sau đó bọn chúng kéo nhau quay đầu chạy khỏi làng Phù Đổng bán sống bán chết. Phúc cứ đứng đó cho tới khi bọn giặc Ân đã lui hết, chỉ còn lại mình cậu dưới ánh trăng vằng vặc và cảnh tượng hỗn độn với xác giặc la liệt. Phúc như kiệt quệ sức lực, cậu ta đổ gục người xuống đất trên hai đầu gối, cậu ta ngửa cổ lên trời nói:

  • Thiên Phụ ơi, Địa Mẫu ơi… ta đã giả hết nợ đời rồi, hãy mang ta đi đi…

Nói dứt câu thì Phúc đổ dục đầu chúi xuống đất, thế nhưng hai tay cậu thì vẫn nắm chắc vào hai thân cây tre.

Rạng sáng hôm đó, bố mẹ Phúc đang nằm trong một cái lều tạm trú thì bất ngờ mẹ của cậu ta tỉnh giấc. Thế rồi khi bà ta nhìn ra cửa, bà vô cùng vui sướng khi thấy Phúc đang cởi trần trên người lành lặn hoàn toàn đứng đó, bà vui sướng ngồi dậy nói:

  • Con yêu, con không sao chứ?

Thế nhưng Phúc không nói gì, cậu chỉ lẳng lặng tiến vô lều, thế rồi Phúc quỳ gối xuống mà cúi lạy cha mẹ và tan biến dần. Mẹ Phúc bây giờ thì như hiểu ra mọi chuyện, bà ta đưa tay lên miệng như cố bịt đi cái tiếng khóc nấc lên đang lớn dần với hai hàng nước mắt đang tuôn rơi trên má bà.

Sáng hôm đó, binh lính và dân làng quay lại làng Phù Đổng, họ thu dọn bái chiến trường và cố tìm thi thể của Phúc nhưng tuyệt nhiên không thấy đâu cả, thậm chí là cả xác của con hắc mã nữa. Những gì còn sót lại của Phúc họa chăng chỉ còn là bộ giáp sắt và hai cậy tre cắm song song ở giữa làng. Mọi người bắt tay vào xây dựng lại Làng Phù Đổng và bắt tay vào việc xây cho Phúc một ngôi mộ với chức danh tướng quân. Thế nhưng ngay mùa xuân hôm đó, khi mà mọi người đang vui mừng đón xuân chiến thắng thì tất thẩy ai ai cũng kinh ngạc khi họ nhìn thấy bóng người cưỡi ngựa y như Phúc ngày nào phi từ đình làng bay thẳng lên trời. Được tin này, dân làng đã chuyển bia mộ của Phúc vào đình làng và tôn thờ cậu như một vị thần, ngoài ra, nhà Vua sau khi biết được hiện tượng lạ bên phong cho Phúc là “Phù Đổng Thiên Vương”.

Cũng kể từ đó mà câu truyện về Phúc được không chỉ dân làng Phù Đổng truyền tụng nhau mà khắp nơi trên đất nước ai ai cũng ca ngợi cậu ta. Vị đạo sĩ ngày nào sau khi biết rõ đầu đuôi sự việc, ông đã đi khắp nơi và kể về Phúc. Riêng chỉ có điều, vì cuộc đời thực của Phúc quá nhiều cay nghiệt và bi thương, nên ông đã lược bớt các chi tiết khác và kể cho người đời nghe về câu truyện Thánh Gióng như chúng ta biết và đọc được cho đến ngày nay.

 
 
 

Comments


Tác giả Hoffman Hưng Nguyễn
Tác giả
HƯNG NGUYỄN

Tôi tên đầy đủ là Nguyễn Thế Hưng, lấy bút danh là Cú Heo. Tôi viết truyện tâm linh cũng đã được hơn 3 năm rồi. Niềm đam mê của tôi là đọc truyện và nghiên cứu về những vấn đề tâm linh...

Các bạn hãy truy cập Fanpage của Bên Kia Của Sự Sống để cập nhật các bài viết nhanh nhất!

© 2014 bởi Cú Heo toàn quyền điều hành và Jal Saeng-gin Kang Nim bản quyền thiết kế!

bottom of page