top of page

11 - Chương 20: United Nations [Liên Hợp Quốc].

  • Writer: benkiacuasusong
    benkiacuasusong
  • Dec 4, 2014
  • 33 min read

Như đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho vụ việc, thượng tướng Hiếu từ từ đứng lên đưa tay chào Trang lần cuối, thế rồi bác từ từ tiến ra không nói một câu nào thêm. Đi sau thượng tướng là hai chiến sĩ bộ đội canh gác, ngay cả Trang cũng vậy, cô lao ngay người ra ngoài như để coi coi có chuyện gì đang xảy ra. Thì ra người dân sau khi đã nghe lời Phung Tiên, họ mang chân thân của Kim Long tới một ngôi chùa rộng lớn và đặt ở, sau khi đã nhanh khói đâu vào đó, họ bắt đầu cãi vã. Và kết quả cuối cùng là, mọi người quy hết tội cho thượng tướng Hiếu, họ nghĩ rằng chính thượng tướng không chỉ là người đã gây nên cái chết cho người thân của họ, mà thêm vào đó, chính thượng tướng là người đã gián tiếp hại chết thần thánh trên trời, tức là Kim Long. Không trần chừ thêm một phút giây nào, mọi người bèn cùng nhau nổi loạn. Đầu tiên, họ phá cửa lao thẳng vào kho vũ khí lấy súng và tự lập đội dân quân, thứ hai là họ nháo nhác đi tim thượng tướng Hiếu để tử hình bác ta. Đoàn người càng ngày càng tiến gần hơn tới căn nhà tổng chỉ huy được đặt tại trung tâm địa phận Quảng Trị. Tiếng la ó, tiếng gào thét ngày càng lớn dần, một lượng lớn các chiến sĩ bộ đội đã ra ngăn cản và dẹp loạn đoàn người, nhưng có lẽ vì số lượng các chiến sĩ bộ đội có mặt ở đây hay như còn có thể canh gác chỉ băng gần nửa số dân được cứu vào nên họ không thể ngăn nổi bước chân của đoàn người biểu tình. Cuối cùng toàn bộ người dân đã bao vậy tòa nhà chỉ huy, lúc này đây thượng tướng Hiếu mới từ từ bước ra. Bác ta để ý thấy các chiến sĩ bộ đội đang xếp thành một hàng rào mỏng cố ngăn cản bước người dân đang đổ dồn về, thế rồi trong đám đông, một người đàn ông độ tuổi trung niên chỉ tay về phía thượng tướng Hiếu nói lớn:

  • Chính là hắn kia kìa!

Đoàn người lúc này như điên như dại, tất cả cố chen lấn xô đẩy nhau để chạy lên chỗ thượng tướng Hiếu. Các chiến sĩ bộ đội ở dưới lúc này thì cố đẩy lui họ lại nhưng cuối cùng các đồng chí cũng bị đẩy bật ra, đoàn người xông thẳng lên chỗ thượng tướng Hiếu. Lúc này một số người dân hùng hằng đẩy ngã cả thượng tướng, người dùng chân đá, người lấy tay đánh, người cầm gậy, họ vào hùa nhau đánh đập thượng tướng Hiếu rất giã man. Một số đồng chí bộ đội lao vào can ngăn thì cũng bị ăn đập tới tấp, và rồi cuối cùng, một số đồng chí bộ đội đã lấy thân mình che cho thượng tướng Hiếu khỏi những đòn đau đớn. Bất chợt một tiếng nổ vang lên, mọi người dân sợ hãi vội dừng tay lại, thì ra một đồng chí bộ đội thường đi theo tháp tùng thượng tướng Hiếu đã nổ một phát súng chỉ thiên. Thế rồi đồng chí bộ đội chĩa súng về phía người dân và quát lớn:

  • Các người bị điên à! Mau lùi lại ngay!

Những người đang đứng đánh thượng tướng Hiếu lúc này mới từ từ lùi lại. Nhưng những người ở dưới, họ cũng đã nhanh tay chĩa súng về phía người chiến sĩ bộ đội này. Hai chiến sĩ lúc nãy lấy thân mình che trở cho thượng tướng Hiếu mới từ từ đỡ thượng tướng dậy. Một người dân ở dưới lúc này mới hét lớn:

  • Chúng tôi không có thù hằn gì với anh, sao anh lại can thiệp vào?

Người chiến sĩ bộ đội này tay vẫn cầm súng hướng về phía những người dân, cậu ta hét lên:

  • Thù hắn cái gì?! Chả lẽ các người nhẫn tâm giết đi người đã cứu mạng sống của các người hay sao?!

Lúc này một người dân khác lên tiếng:

  • Cái gì mà cứu mạng cơ chứ?! Ai cứu mạng chồng tôi?! Ai cứu mạng con tôi đây?

Thế rồi cả đám người lại nháo nhác lên. Lúc này thượng tướng quay qua phía đồng chí kia đặt tay lên khẩu súng của cậu ta mà nói:

  • Đồng chí buông súng xuống đi.

Chiến sĩ bộ đội này ngơ ngác nhìn thượng tướng Hiếu, cậu ta lắp bắp nói:

  • Thượng tướng …. Nhưng … nhưng mà …

Thượng tướng Hiếu lắc đầu nói:

  • Đã là một quân nhân, thì không bao giờ được phép chĩa súng vào những người mà mình bảo vệ cả … đồng chí nghe tôi đi …

Đồng chí bộ đội này hết sức kinh ngạc, nhưng cuối cùng anh ta cũng phải nghe lời thượng tướng Hiếu, từ từ hạ nòng súng xuống. Thế rồi trước sự chứng kiến của hàng triệu người dân đang nổi nóng, các chiến sĩ bộ đội cấp dưới, và nhất là Trang, thượng tướng Hiếu từ từ quỳ xuống, thế rồi bác ta nói:

  • Tôi biết, tôi là người giữ chức vụ cao nhất tại đây. Tất cả quyết định đều do tôi chỉ đạo, vậy cho nên lỗi là hoàn toàn ở tôi. Nếu các vị cho rằng tôi là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của người thân của các vị, vậy tôi xin chịu mọi hình phạt.

Nghe xong cái câu nói đó toàn bộ các chiến sĩ bộ đội cấp dưới đều há mồm kinh ngạc. Nhưng ngay khi họ kịp quây lấy thượng tướng Hiếu để bảo vệ thì các đồng chí đó đã bị người dân dữ tay lôi ra xa. Một người đàn ông lúc này mới cầm một khẩu súng lục lấy được từ kho vũ khí tiến vội lên, ông ta dí khẩu súng lục vào đầu thượng tướng Hiếu, ông ta nghiến răng nói:

  • Ông biết thế là tốt. Bây giờ phiền ông xuống dưới kia mà xin lỗi con gái tôi nhé.

Thượng tướng Hiếu nghe xong câu đó thì nhắm mắt lại như thể chờ đón viên đạn. Trước cảnh tượng đó, một loạt các chiến sĩ bộ đội gào thét giãy giụa như thể họ muốn cứu lấy thượng tướng, một người cha trong quân đội đã hết lòng với họ. Người đàn ông này tay cầm súng rung lên bần bật, dường như ông ta không có đủ can đảm để bắn thượng tướng Hiếu. Lúc này Trang mặc nguyên quân phục, đầu đội mũ từ từ tiến ra và nói:

  • Nợ máu, tất phải trả bằng máu. Sao bác không bắn đi?

Người đàn ông này quay qua nhìn Trang kinh ngạc, toàn thẩy các chiến sĩ bộ đội khác bây giờ cũng nhìn Trang ngỡ ngàng. Trang tiến tới bên cạnh thượng tướng Hiếu và người đàn ông này, cô tiếp lời:

  • Nếu quả thật như lời bác nói hay như mọi người ở đây thì thượng tướng Hiếu là người gián tiếp gây ra cái chết của người thân của các vị. Nhưng còn các vị thì sao? Tại sao các vị vẫn còn đứng đây được?

Người đàn ông kia đôi mắt hằn học nhìn Trang, ông ta nghiến răng nói:

  • Ý cô là gì?

Trang nói giọng điềm đạm:

  • Nếu như quả thực thượng tướng Hiếu muốn giết mọi người, thì bác ta đã không mở cửa phút cuối cho mọi người có một cơ hội sống đúng không nào.

Người đàn ông kia nổi khùng lên ấn mạnh khẩu súng vào đầu thượng tướng Hiếu mà quát lớn:

  • Tại hắn sợ trách nhiệm! nên hắn mới mở cửa!

Trang mỉm cười hỏi:

  • Trách nhiệm? Trách nhiệm ở đâu trong cái lúc nước sôi lửa bỏng như thế này chứ? Trách nhiệm liệu có tồn tại khi mà thượng tướng là vị chỉ huy duy nhất ở đây và ngoài ra không một ai cả? Trách nhiệm có thể được xóa bỏ đi trong một cái báo cáo sai mà thôi bác ạ.

Người đàn ông tức điên người nghiến răng, thế rồi ông ta chĩa nòng súng thẳng vào chán Trang và quát lớn:

  • Mày là ai mà dám lên lớp tao?!

Trang lúc này nhìn người đàn ông với một ánh mắt buồn, cô nói giọng có hơi nghẹn ngào:

  • Con chẳng là ai cả bác ạ. Dười bộ quân phục này con chỉ là một cô gái trẻ tuổi, cũng như con gái bác hay như bao người khác. Nhưng vì đất nước, vì nhân dân mà con phải mặc quân phục mà thôi.

Người đàn ông nghe thấy Trang nói vậy thì nước mắt lưng tròng, tay cầm súng cũng run lên bần bật. Thế rồi Trang nói tiếp:

  • Con hiểu cái nỗi đâu mất người thân mà bác đang phải trải qua. Con mong bác nghe con … dù bác có giết thượng tướng thì con gái bác vẫn không quay lại được. hơn thế nữa, chiến tranh còn dài, thượng tướng sở dĩ phải làm như thế vì mong cho an nguy của những người đằng sau biên giới Quảng Trị nữa, thà chấp nhận hy sinh số ít, để bảo vệ số đông, điều đó có gì là sai hả bác?

Chính câu nói cuối đó của Trang đã làm người đàn ông này bật khóc, thế rồi người đàn ông từ từ buông súng xuống. Trang vội ôm người đàn ông này vào lòng, tựa như là con gái bác ta đang ôm bác vậy. Lúc này toàn bộ người dân đứng quanh ai ai cũng mủi lòng, họ buông các chiến sĩ bộ đội ra. Ngay cả thượng tướng Hiếu cũng mở mắt, bác ta từ từ đứng lên mỉm cười. Bất chợt từ dưới một người khác đã nhanh tay chĩa súng lên bắn thẳng một viên đạn về phía thượng tướng Hiếu. Thượng tướng từ từ đổ gục người xuống đất, lúc này Trang và các chiến sĩ bộ đội vội tiến lại bao quanh bác, còn người dân ở dưới thì lao vào giằng lấy súng của người quá khích kia và quật ngã anh ta xuống đất.

… Hai tiếng đồng hồ sau …

Một phái đoàn từ thành phố Hồ Chí Minh đã có mặt tại địa phận Quảng Trị để tham khảo tình hình và giao nhiệm vụ. Tất cả gồm ba đoàn xe, một xe chở các vị lãnh đạo cấp cao, một xe chở phái đoàn các nhà khoa học trong đó có cả giáo sư Minh, và xe cuối cùng chở một lượng lớn các bác sĩ và quân đội và đồ tiếp tế đợt một cho địa phận Quảng Trị. Đoàn xe trở các vị lãnh đạo cấp cao sau khi đến nơi biết tin thượng tướng Hiếu bị bắn và đang nằm điều dưỡng tại khu quân y thì tức tốc họ tới ngay đó. Thượng tướng Hiếu được đưa vào khu điều trị dành cho cán bộ cấp cao trong ngành quân đội, khi các vị lãnh đạo bước vào thì chỉ có Trang và hai chiến sĩ bộ đội thân cận đang ở trong để chăm nom thượng tướng Hiếu. Khi các vị lãnh đạo cấp cao đã kéo ghế ngồi xuống xung quanh giường bệnh của thượng tướng Hiếu, tất cả là hai vị, họ ra hiệu cho hai đồng chí bộ đội kia ra đứng đợi ở ngoài và đóng cửa lại để họp khẩn, ngay cả Trang cũng vậy. Nhưng ngay khi Trang vừa kịp bước ra ngoài cửa, thì đích thân thượng tướng Hiếu xin cho Trang được ở lại họp bàn cùng. Thượng tướng Hiếu lấy lí do rằng chính Trang là người đã cứu sống bác ta, thêm vào đó, thượng tướng Hiếu tin rằng Trang là một đồng chí có nhiều tiềm năng, biết đâu cô sẽ có nhiều ý kiến. Nghe theo lời thượng tượng Hiếu, hai vị lãnh đạo cấp cao đồng ý cho Trang được ở lại, cô kéo ghế ngồi bên cạnh giường của thượng tướng Hiếu. Sau khi đã ổn định vị trí, vị lãnh đạo cấp cao 1 hỏi thượng tướng Hiếu:

  • Đồng chí cố tĩnh dưỡng một hai ngày, chúng tôi sẽ cử người đến thay đồng chí để đồng chí có thể về miền nam tĩnh dưỡng và điều trị được tốt hơn.

Thượng tướng Hiếu cố ngồi thẳng người dậy trên giường, bác ta quay qua nói:

  • Cám ơn các đồng chí, nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục đảm nhiệm được chức vụ đương thời.

Trang lúc này mới nói thêm vào:

  • Tôi nghĩ thượng tướng nên về miền Nam tĩnh dưỡng. Dù rằng viên đạn chỉ găm vào phần mềm và đã được lấy ra, nhưng ở độ tuổi của thượng tướng thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.

Thượng tướng Hiếu mỉm cười trả lời:

  • Trung sĩ khỏi lo đi, tôi vẫn còn lãnh đạo được mà.

Vị lãnh đạo cấp cao thứ 2 nói:

  • Vấn đề đó chúng ta có thể bàn bạc lại sau, trước tiên tôi muốn nghe những gì đã xảy ra tại Quảng Trị.

Lập tức thượng tướng Hiếu báo cáo tường tận việc gì đã xảy ra tại địa phận Quảng Trị. Thêm vào đó, thượng tướng chuyển qua cho Trang báo cáo tình hình Thanh Hóa bại trận ra sao rồi đến cả Đồng Hới. Nhắc đến Đồng Hới, Trang lúc này giọng mới có hơi run run, cô quay quả hỏi trực tiếp hai vị lãnh đạo cấp cao:

  • Dù biết rằng mệnh lệnh đề ra là sau khi Thanh Hóa thất thủ, chúng tôi sẽ phải lui quân ngay về Quảng Trị. Nhưng tôi vẫn muốn biết, tại sao các vị lại đưa ra cái quyết định từ bỏ Đồng Hới? không lẽ các vị không biết rằng ở Đồng Hới còn có rất nhiều người dân chưa di tản hay sao?

Nghe xong câu hỏi đó, hai vị lãnh đạo cấp cao nhìn nhau, thế rồi một vị đáp lời:

  • Chúng tôi biết chứ, nhưng sở dĩ phải đưa ra cái quyết định đó là vì không còn một cách nào khác cả.

Trang nghe xong câu này thì rùng mình, cố nhìn chằm chằm vào mắt của hai vị lãnh đạo cấp cao như không tin những gì mình vừa nghe thấy. Lúc này, vị lãnh đạo cấp cao mới trả lời:

  • Dẫu biết rằng đây là bí mật quân sự, nhưng vì đồng chí cũng đã biết quá nhiều thế cho nên tôi nói thẳng với đồng chí rằng, chúng ta đang gần như bước vào cái thực trạng, lực bất tòng tâm âm thầm chịu đựng.

Cả Trang và thượng tướng Hiếu sau khi nghe xong câu này thì càng muôn phần kinh hãi hơn nữa. Cả hai người tự nhiên thẳng đứng lưng, nhìn chằm chằm vào mặt vị lãnh đạo cấp cao vừa nói câu đó. Lúc này vị lãnh đạo cấp cao thứ hai mới kể lại đầu đuôi sự việc.

Sự việc diễn ra phải nói đến kể từ khi toàn bộ quân lực trong miền Nam đã được thúc đẩy và đưa ra Thanh Hóa, tại miền Nam từ đó đến giờ hầu hết chỉ còn lại các đồng chí thuộc ban ngành cảnh sát để dữ gìn trị an, bên cạnh đó nhiều đồng chí cảnh sát cũng đã được chuyển qua bên quân đội để ra trận, có thể nói rằng nguyên một miền Nam tính từ Quảng Trị vào đến bây giờ đang lâm vào cảnh vườn không nhà chống, không một chút lực lược quân đội nào đang đóng tại đây cả ngoại chử một số điểm quan trọng cần được bảo vệ nghiêm ngặt mà thôi. Ngay khi toàn bộ quân lực của miền Nam vừa đi khỏi, lập tức tại thành phố Hồ Chí Minh đã gặp phải một vấn đề lớn liên quan tới những người ngoại quốc, những người khách du lịch, những người đang làm việc tại Việt Nam, hay nói đúng hơn là những người còn mắc kẹt lại tại mảnh đất này. Những người nước ngoài này chiếm đóng gần như là toàn bộ trung tâm thành phố Hồ Chí Minh, thêm vào đó, khi họ biết được tin chính phủ Việt Nam đã phái đi toàn bộ quân lực ra viện trợ Thanh Hóa, linh tính rằng có chuyện không lành, họ liên tục biểu tình, thêm vào đó là nổi loạn khiến cho khu vực thành phố Hồ Chí Minh gặp nhiều vấn đề về an ninh trật tự. Điều khiến họ thực sự sợ hãi và ngày càng quá khích hơn là khi tin tức Thanh Hóa thất thủ bị bại lộ, những người nước ngoài được coi là lịch sự và văn minh này đã thực sự nổi điên, họ đập phá, làm náo loạn tại một số điểm máu trốt của thành phố Hồ Chí Minh như Quân 1, Quân Tân Bình, Quận 10, và v.v. Để đối phó với tình huống trên, một lượng lớn cảnh sát tại miền Nam đã được huy động, thêm vào đó là cả dân phòng và dân quân cũng được đưa vào chiến dịch nhằm làm ổn định lại trật tự. Tuy nhiên, để ổn định được tình hình chung, khá nhiều chiến sĩ cảnh sát, dân quân, dân phòng đã phải đổ máu với những người nước ngoài quá khiêu khích. Cuộc bạo loạn đẫm máu và thương tâm đó diễn ra trong vòng đúng 1 tuần lễ, phải khó khăn lắm mọi việc mới ổn định trở lại, thế nhưng đại diện của những người ngoại quốc yêu cầu được nói chuyện với nhà cầm quyền lâm thời của nước Việt Nam.

… Ngày diễn ra cuộc đầm phán …

Hưng, một du học sinh có mặt tại miền Nam Việt Nam lúc đó được chọn làm người phiên dịch cho cuộc đàm phán này. Sở dĩ có lẽ họ chọn Hưng là vì đã mấy năm đi du học bên nước ngoài, và hơn thế nữa cậu cũng được một số người tiến cứ nên được chọn ngay. Hưng cùng với một vị đại diện cho chính quyền lâm thời của nước Việt Nam đi dọc hành lang tiến tới căn buồng mà đại diện của người nước ngoài đang đợi. Vừa đi Hưng vừa nói:

  • Theo như những gì cháu biết thì người đại diện của những người ngoại quốc này đến từ Mỹ. Họ tự xưng là United Nations, có thể hiểu là liên hợp quốc. người đại diện chính tên là Milton đến từ Mỹ, ngoài ra còn có hai người nữa là Frank, đến từ Pháp và John đến từ Anh. Chúng ta chưa biết được ý đồ của họ là gì, nhưng cháu sẽ cố gắng thông dịch một các sát nghĩa nhất ạ.

Vị đại diện này vỗ vai Hưng, ông ta mỉm cười và nói:

  • Cháu cứ bình tĩnh thôi nhé.

Hai người bước vào trong phòng, người đại diện chính phủ và Hưng ngồi xuống đối diện. Sau khi đã chào hỏi và giới thiệu qua, Hưng thấy rằng Milton ngồi chính giữa, hai người còn lại ngồi hai bên. Hưng nghĩ thầm trong đầu rằng đúng là nước Mỹ cái gì cũng cầm trịch, có lễ cuộc nói chuyện này Hưng sẽ phải đàm phán với người Mỹ là chính, với Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Hưng bắt đầu cuộc đàm phán:

  • So as you can see, here is our representative, what are your demands? [như các vị đã biết, đây là người đại diện cho chính phủ của chúng tôi, yêu cầu của các vị là gì?]

Ba người đó ngồi bàn tán với nhau một lúc, thế rồi Milton nói:

  • We demand you, to provides us with the best protection. Besides, we demand you to restrict our area and separate it with your citizens. Moreover, you have to give us the best area with the most comfort for living. [ chúng tôi yêu cầu các người dành sự bảo vệ tốt nhất cho chúng tôi. Thêm vào đó các người cần tách chỗ chúng tôi ở ra với chỗ dân thường ở. Hơn thế nữa, chúng tôi yêu cầu một chỗ ở tốt nhất với đầy đủ tiện nghi.]

Nghe xong câu đó Hưng có hơi nhăn mặt, mồm cậu ta lẩm bẩm “what the f*ck?” [cái l*n gì thế?]. Sau đó Hưng quay sang thông dịch lại đoạn vừa rồi cho người đại diện vùng. Người đại diện vùng nói to giọng và Hưng dịch theo:

  • As you can see, in this condition, I am afraid that our government cannot meet all of your demands. The population in Ho Chi Minh city has reached to critical. Besides, the is not enough housing for everybody at this moment, so you will have to live as it assigned before. About the protection, we can ensure you that we will do anything neccessery to protect you and our citizens. [như các vị đã thấy, trong hoạn cảnh hiện nay, tôi lo ngại rằng chính phủ đương thời của chúng tôi không thể nào hoàn tất các điều khoản như các vị vừa đưa ra. Số lượng người đang có mặt tại thành phố Hồ Chí Minh đang ở mức nghiêm trọng. Bên cạnh đó, hiện tại bây giờ không đủ nhà ở cho toàn bộ mọi người, do đó, các vị sẽ phải ở tạm tại các vị trí đã được phân cộng. Về vấn đề bảo vệ, chúng tôi có thể bảo đẩm rằng chúng tôi sẽ làm tất cả những gì cần thiết để cung cấp sự an toàn cho các bạn cũng như cho người dân chúng tôi.]

Nghe xong câu đó, Frank đập bản đứng lên quát:

  • By sending out the entire army in the South? Is that what you mean protection? [bằng việc gửi đi toàn bộ quân lực đóng tại miền Nam? Các người cho đó là sự bảo vệ?]

Hưng ghé qua tai người địa diện thông dịch, thế rồi người đại diện đáp trả:

  • There is blood bath right now out side the South, therefore, sending out the army was neccessary. Beside, what is the point of leaving the army here if we may have a chance to stop the enemy at the front line? [hiện giờ bên ngoài khu vực miền Nam đang là một bể máu, cho nên, việc cử quân đội đi là một việc cần thiết. Bên cạnh đó, giữ lại quân đội ở đây thì được cái gì trong khi chúng ta có thể có cơ hội ngăn bước tiến của quân thủ ở chiến trường?]

Lúc này John mới hỏi giọng khiêu khích:

  • Front line? Where the bloody hell are you consider the front line? Keep in mind that if anything happens to us or to our people, your country will be in a lot of trouble! [tiền tuyến? cái chỗ đ*o nào các người cho là tiền tuyến? các người nên nhớ một điều rằng, nếu có chuyện gì xảy ra với người ngoại quốc chúng tôi, thì đất nước các người sẽ gặp nhiều vấn đề lắm đó.]

Nói xong câu đó John chỉ tay thẳng vào mặt Hưng và người đại diện vùng. Hưng nghe xong câu đó thì quá trối tỉ, cậu cũng đập bàn đứng dậy mà quát lớn:

  • Are you trying to threat us? For your information, we kincked US’s ass and France’s ass back in the 19th century, and we don’t’ mind to kick their ass again including you, damn old England! You think you can call help? Try and see if anybody response! [các người đang dọa nạt chúng tôi đó hả? nói cho các người biết, đất nước chúng tôi đã đá đít Mỹ và Pháp vào thế kỉ thứ mười chín, và chúng tôi cũng không ngại làm lại điều đó bao gồm cả người đâu, nước Anh già cỗi ạ! Các người muốn kếu cứu hả? kểu thử đi coi có ai trả lời không?]

Lúc này vị đại diện mới kéo áo Hưng vẻ mặt nghiêm nghị:

  • Hưng, đừng nóng nẩy như thế.

Cả căn phòng trở nên náo động khi mà sau cái lời chửi rủa đó củaeHưng, bên phía liên hợp quốc ba người họ bắt đầu to tiếng trao đổi qua lại bằng tiếng anh. Về phần Hưng, cậu ta ngồi xuống và bắn đầu tường thuật lại cuộc đối thoại vừa rồi, người đại diện nghe xong mà mặt bác ta buồn man mác, không lẽ trong mắt người nước ngoài họ vẫn coi khinh nước mình vậy sao? Frank và John trao đổi qua lại, Milton ngồi đó chỉ tay vào mặt Hưng mà quát lớn:

  • Who the f*ck are you kid? You have no position to talk to us like that! [mày là cái đứa đ*o nào hả thằng ranh con? Mày không có tư cách hay cương vị gì mà nói chuyện với chúng tao kiểu đó!]

Nghe xong câu đó, Hưng nóng mặt cậu ta ngôi tại chỗ mà nói lại:

  • Who the f*ck am i? I am f*cking nobody! Oh wait! I know who I am! I am Vietnamese! And as far as I know, we are trying to save your sorry f*cking ass, you white trash! [tao là cái thằng đ*o nào á? Tao chả là thằng đ*o nào cả! Oh đợi đã! Tao biết tao là ai rồi! Tao là người Việt Nam! Và như tao biết, thì người Việt Nam bọn tao đang cố gắng bảo vệ cái lũ chúng mày đấy, bọn da trắng rác rưởi ạ.]

Cả căn phòng trở nên náo loạn, hai bên tính nhẩy vào đập nhau. Nhưng phải mất một lúc bình tĩnh lại, thì hai bên mới tiếp tục đàn phán được. Thế nhưng ngay cả khi đã đàm phán lại, liên hợp quốc vẫn đưa ra những điều khoán hết sức vô lý, cái mục đích chính của họ vẫn là muốn chính phủ Việt Nam phải đối sử với họ trên người dân Việt Nam một bậc, đơn giản vì họ là người ngoại quốc. Đôi co qua lại mãi cũng chẳng được cái gì, người đại diện cho chính phủ Việt Nam của ta có vẻ mệt mỏi và thất vọng, cuối cùng bác đã tin tưởng và giao trách nhiệm cho Hưng đóng lại cái cuộc đàm phán này. Hưng đồng ý, cậu ta đứng lên quát lớn, át cả tiếng cãi vã, tranh luận của ba người ngoại quốc:

  • Shut the f*ck up all of you. [câm hết mồm chúng mày lại!]

Lập tức cả ba người họ im thin thít hướng mắt lên nhìn Hưng, thế rồi cậu ta nói tiếp:

  • All of you f*ckers listen up. You are standing on the soild of Vietnam, and we have our own rules. Therefore, either you follow the rules, or get the hell out. Am I making my self clear? [Lũ chó má bọn mày nghe đây. Bọn mày đang đứng trên đất Việt Nam, và tại đây, bọn tao có luật lệ của bọn tao. Thế cho nên, chúng máy một là tuân theo luật lệ, còn không thì cút. Chúng mày hiểu ý tao chứ?]

Nói đến đây, Hưng quay ra nói với vị đại diện:

  • Đi thôi bác, chả còn cái gì để đàm phán với cái lũ nước ngoài này cả.

Lúc đầu vị đại diện có hơi ngơ ngác, nhưng cùng làm theo ý Hưng, cả hai người vừa tiến ra cửa thì Milton hô lớn:

  • Wait! [đợi đã]

Hưng và bác đại diện quay đầu lại, Milton lúc này mới đứng lên nói:

  • I am truly apologize for our attitude toward you and your government. We will follow the rules, but can we discuss some other issues? [tôi thực sự xin lỗi về thái đổ của chúng tôi đối với chính phủ lầm thời của các bạn và cả bạn. chúng tôi sẽ chấp hành luật lệ, nhưng chúng ta có thể đàm phán một vài vấn đề khác không?

Hưng ghé tai bác đại diện và thông dịch câu vừa rồi, lập tức trên gương mặt bác đại diện bỗng nở một nụ cười rạng rỡ. Thế rồi đôi bên ngồi xuống đàm phán tử tế. Sau cuộc đàm phán đó, chính phú ta đồng ý phân bổ lại vị trí ở cho những người nước ngoài. Bên cạnh đó, một số người nước ngoài còn tham gia đóng góp sức lực để xây dựng và dọn dẹp là thành phố Hồ Chí Minh. Cứ tưởng rằng mọi việc đến đây là xuôn xẻ, nhưng cái sự bạo loạn lớn nhất còn đang đợi ở phía sau, và sự bạo động này không phải là với người nước ngoài, mà là với dân thường, những người con của đất Việt.

Chương 21: Nội Gián.

Sau khi nghe đến đây, thượng tướng Hiếu vội hỏi:

  • Vậy tình hình bây giờ ở thành phố Hồ Chí Minh ổn cả rồi chứ?

Một vị lãnh đạo cấp cao thở dài nói:

  • Bây giờ tạm thời coi là ổn định.

Thế rồi vị lãnh đạo này quay qua phía Trang mà nói:

  • Cũng may là có những nữ chiến sĩ trẻ chung và đầy nhiệt huyết tham gia vào quân đội như đồng chí mà chúng ta tráng được một cuộc nổi loạn đẫm máu.

Trang nghe thấy vậy thì hết sức ngơ ngác không hiểu gì hết. Lúc này vị lãnh đạo cấp cao mới quay qua hỏi thượng tướng Hiếu:

  • Thượng tướng có biết cuộc nổi loạn đó cũng là do thượng tướng mà ra không?

Thượng tượng Hiếu lúc này cũng không hiểu gì, thế rồi bác ta hỏi lại:

  • Các đồng chí nói là tại tôi?

Lúc này vị lãnh đạo cấp cao kia mới mỉm cười nói thêm vào:

  • Chắc đồng chí biết rằng không chỉ có con đường duy nhất đi xuyên qua Quảng Trị là vào được thành phố Hồ Chí Minh đúng không?

Nghe xong câu đó thì cả thượng tướng Hiếu và Trang đều ngạc nhiên lắm, hai người lại càng không hiểu gì hơn. Thế rồi vị lãnh đạo cấp cao này mới giải thích mọi chuyện.

Ngay khi người dân ở bắt đầu rời bỏ Đống Hới và chạy ngay về Quảng Trị, cửa ranh giới đã bị đóng, thế cho nên một số người đã khôn ngoan lần theo đường mòn Hồ Chí Minh mà đi vòng qua địa phận Quảng Trị tới thẳng Huế. Và cũng chính từ Huế, lời đồn đại và mầm mống của nổi loạn bắt đầu hình thành. Từ Huế, những người dân tị nạn từ đà nẵng đã nhanh chóng tiếp xúc với những người dân khác đang cư ngụ tại đây, họ truyền tai nhau về việc quân đội tại địa phận Quảng Trị đã bỏ rơi dân chúng như thế nào. Một đồn mười, mười đồn trăm, cộng thêm vào lượng dân cư cư ngụ dọc từ Huế tới thành phố Hồ Chí Minh là rất đông nên chả mấy chốc, người dân tại thành phố Hồ Chí Minh đã loan tai nhau tin tức đó. Cộng thêm vào việc cuộc nổi loạn của người nước ngoài vừa mới được dập tắt. Một số thành phần xấu có ý đồ gây rối và bạo động, họ đả kích người dân tại Sài Gòn và nói rằng chính phủ hiện giờ không quan tâm lo lắng gì cho người dân cả, họ chỉ coi trọng bản thân họ, người nước ngoài, và bằng chứng chính là việc mà những người di cư từ Đồng Hới tại Quảng Trị đã bị giết giã man như thế nào. Nhưng từ từ đã, rõ ràng là người dân tị nạn từ Đồng Hới đâu có bị giết đâu? Thì ra cái lối nói phóng đại của người dân ta đã vô tình giáng họa xuống đầu chúng ta. Với những lời đả kích đó, Sài Gòn lại một lần nữa rơi vào cảnh loạn lạc, và hỗn độn. Hàng triệu người dân đi biểu tình trên đường phố và quanh tòa nhà chính phủ tại trung tâm Sài Gòn. Họ ném đá, phá hoại đường phố, thậm chí đánh đập cả những lực lượng chức năng ban ngành. Toàn bộ lực lượng bao gồm cảnh sat, dân phòng, quân dân đã được huy động để ngăn chặn sự bạo loạn và tàn phá Sài Gòn, tuy nhiên, điều đó dường như là vô dụng. Như các bạn còn nhớ, dọc từ Huế đổ vào cho đến Sài Gòn, gần như không hề còn có một chút lực lượng quân đội nào cả, mọi việc phải trông chờ vào cảnh sát giao thông và dân quân tự vệ. Nhưng lượng dân quân tự vệ phải đối đầu với người dân là tỷ lệ một đối đầu với ba mươi, một dân quân tự vệ sẽ phải ngăn chặn ba mươi người dân, thử hỏi với cái tỷ lệ như vậy thì liệu có hiệu lực hay không?

Sau ba ngày bạo loạn liên tiếp, cuối cùng người đứng đầu chính phủ của ta đã phải trực tiếp ra mặt và nói chuyên vời người dân. Thủ tướng đứng ở trên bục ngay tại trung tâm Sai Gòn, bên dưới là hàng vạn người dân đang bức xúc, và có lẽ một hàng các chiến sĩ cảnh sát đang đứng vây quanh khán đài sẽ là không đủ nếu như những người dân này quá phẫn nộ. Thủ tướng của chúng ta có lẽ cũng biết được tình hình hiện nay, chính vì thế mà ông đã sẵn sàng bất chấp nguy hiểm tới tính mạng mà đứng lên bục để trực tiếp chấn an người dân. Vị thủ tướng đứng trên bục một lúc lâu, có lẽ ông ta đang ngẫm nghĩ nên nói cái gì với những người dân còn đang phẫn nộ dưới kia. Thế rồi thủ tướng bắt đầu nói:

  • Xìn kính chào toàn thể nhân dân… tôi biết rằng hiện giờ đất nước chúng ta đang rơi vào hoản cảnh khó khắn, tôi chỉ mong mọi người hết sức bình tĩnh và tin tưởng vào chúng tôi … chung tôi hứa sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ mọi người cũng như dành lại bờ cõi nước nhà…

Chưa nói dứt câu thì một người đàn ông hét lớn:

  • Báo vệ cái gì?! Ai bảo vệ cho những người dân tại Đồng Hới?!

Chính cái câu nói đó đã khiến cho thủ tướng phải dừng lại mấy giây, thế rồi ông nói tiếp:

  • Về vụ việc ở địa phận Đồng Hới. Mong mọi người hiểu cho rằng … chúng ta không còn cách nào khác. Toàn bộ lực lượng quân đội của ta đóng tại Thanh Hóa đã bại trận… nếu như cửa ngõ Quảng Trị không được đóng lại … thì tôi e rằng ngay đến cả thành phố Hồ Chí Minh cũng sẽ không trụ nổi.

Ngay khi nghe được cái tin toàn bộ quân lực tại Thanh Hóa đã thất thủ, tất thẩy người dân đều nháo nhào lên. Họ trất vấn, hỏi thủ tướng rất nhiều câu. Một trong số những người đứng gần nhất gào lên:

  • Thế chẳng lẽ đóng cửa địa phận Quảng Trị là chưa đủ hay sao?! Cần gì phải thảm sát những người dân vô tội?!

Thủ tướng nghe cái câu hỏi đó mà lòng quăn đau, thế rồi ông ta nói trong nước mắt:

  • Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ không tin vào những lời lẽ của những kẻ kích động… làm sao quân đội thảm sát nhân dân được cơ chứ khi mà chúng tôi mục đích chính là bảo vệ người dân?

Có lẽ như cái câu trả lời cuối cùng này của thủ thướng đã thực sự kích động người dân. Một chiếc dầy bay lên ngang mặt thủ tướng, nhưng may thay mà ông ta né được. Thế rồi toàn thể người dân ở dưới họ điên loạn lao lên như để đánh thủ tướng vậy, mặc cho những chiến sĩ công an, cảnh sát hết sức can ngăn nhưng dường như là không thể. Một lần nữa, thành phố Hồ Chí Minh lại rơi vào cảnh hỗn loạn. Bất chợt một nữ chiến sĩ trẻ mặc một bộ đồng phúc đội cảnh vệ quốc phòng đứng lên trước micro mà nói lớn:

  • Có nhất thiết phải như thế này không? chả lẽ đất nước Việt Nam này không thể khá hơn được sao?

Tức thẩy toàn bộ mọi người ngơ ngác, họ dừng tất cả lại hướng mắt lên khán đài nhìn nữ chiến sĩ trẻ tuổi, đó chính là Hằng, người đã từng rạch tay theo quỷ chỉ vì tình yêu không đi đến đâu, nhưng cũng may mà Thiện Tai thánh đã hiển linh để cho cô một cơ hội mới. Hắng đứng trên bục sau khi thấy mình đã thu hút được sự chú ý của mọi người, lúc này cô mới nói tiếp:

  • Dẫu biết rằng sinh ly tử biệt là cái nỗi đau đớn nhất trong một đời con người, nhưng cháu mong mọi người cũng đừng vì như thế mà lu mờ, quên đi cái việc trước mắt là phải bình tĩnh và nghĩ cách bảo vệ non sông, đất nước ta. Người chết thì cũng đã chết rồi, còn người sống không lo tìm cách báo thù cho người chết mà lại cứ rối loạn, ngồi đây chờ chết hay sao?

Lúc này một người dân ở dưới mới lớn tiếng quát:

  • Con ranh! Mày biết gì mà nói?! Chính những người trong quân đội như chúng mày ham sống sợ chết, mà đã không run tay chĩa súng giết người dân đó thôi?!

Hằng nghe xong cái câu đó mà mặt tím tái, thật không ngờ người dân bây giờ không chỉ dám xúc phạm cô, mà họ còn buông lời miệt thị tới cả ngành quân đội, những người đang dốc toàn lực bảo vệ họ ngày đêm. Hằng nghiến răng, cô chỉ tay về phía người đó mà nói lớn:

  • Nếu bác nói bọn cháu ham sống sợ chết, được! vậy cháu hỏi bác! Bác nếu quả thật là dũng cảm như vậy, tại sao không ra ngoài mặt trận mà chiến đâu?!

Người đàn ông lúc này mới cúi gầm mặt, Hằng lại tiếp lời:

  • Hơn thế nữa mọi người có tận mắt chứng kiến được cái cảnh các chiến sĩ quân đội dùng súng bắn vào người dân vô tội không?! hay các người chỉ nghe lời kích động của một số thành phần cực đoan rồi làm loạn lên?! Không lẽ các người nghĩ rằng chúng tôi bắn chết người dân là được sống hay sao?! Tại sao các người lại mê muội như thế chứ?!

Toàn bộ người dân lúc này ai ai cũng im lặng cúi đầu, Hằng nói tiếp:

  • Kẻ thủ của các người không phải là chúng tôi! Kẻ thù của các người là cái lũ phản động, cái bọn quỷ dữ ở thủ đô kia kìa! Còn bao nhiêu người dân ở đó! không lẽ các người cũng không nghĩ tới họ?! Các người quá rảnh rỗi hay sao mà để đến độ không có việc gì làm thì đi biểu tình với bạo động?!

Thế rồi chợt Hằng dưng dưng hai dòng lệ, cô nói giọng nghẹn ngào:

  • Nếu các người quả thực nghĩ rằng những người làm trong quân đội, những người giữ cương vị lãnh đạo như chúng tôi không đủ tư cách hay như quyên lực thì đây!

Nói rồi Hằng cởi mũ đặt lên bàn và nói:

  • Ai nghĩ rằng mình giỏi hờn thì lên làm thay đi!

Lấp tức Hằng quay xuống nói với các chiến sĩ cảnh sát, công an ở dưới:

  • Các đồng chí hãy buông tay! cứ để coi coi ai dám lên đảm đương cái cương vị lãnh đạo! để coi ai thay thế được vị thủ tướng đã bạc đầu vì sự an nguy của đất nước như bác đây.

Lúc đầu các chiến sĩ ở dưới còn lưỡng lự, nhưng rồi họ lùi lại và đứng dạt qua hai bên tạo thành đường đi lên bục khán đài. Không một ai cả, mọi người chỉ đứng đó im lặng nhìn nhau. Hằng sau khi thấy vậy thì cô mới đội lại mũ và quay lưng bước khỏi khán đài. Vị thủ tướng thấy rằng mọi việc đã êm xuôi, ông ta tiến lại ôm Hằng vào lòng và nói nhỏ:

  • Cám ơn con nhiều lắm.

Được thủ tướng ôm, chợt Hằng Bất khóc nức nở. Có lẽ đến bây giờ cô mới thực sự sợ hãi, sợ hãi bởi những gì cô vừa làm. Thế rồi thủ tướng và các chiến sĩ trong ngành lại đi bộ về tòa nhà chính phủ để họp bàn. Người dân lúc này cũng đứng tránh qua hai bên cho mọi người đi, có lẽ trong lòng họ giờ đã thực sự hiểu ra mọi việc. Hằng vừa đi vừa nhìn vào chiếc nhẫn bạc mà Chiến tặng cô ngày nào, Hằng lấy tay xoa lên chiếc nhẫn đó, cô vừa đi vừa khóc, trong lòng nghĩ thầm “Chiến ơi, giờ anh ở đâu? Anh có biết em nhớ anh lắm không? em cần anh lắm không?”. sau khi các chiến sĩ và các vị lãnh đạo đã quay lại tòa nhà chính phủ, người dân cũng bắt đầu di tản dần, họ không về nhà mà vào ngay những ngồi chùa gần đó, hay như những nhà thờ. Và cũng kể từ giờ phút đó, tiếng tụng kinh, tiếng chuông nhà thờ vang vọng khắp cả thành phố Hồ Chí Minh, có lẽ họ cầu trời khần phật, cầu đức Chúa Trời sẽ che trở cho họ, giúp họ có sức mạnh để bảo vệ bờ cõi, và cũng có thể là họ cầu nguyên cho linh hồn những người ngã xuống mau mau yên nghỉ, mau mau siêu thoát, và mau mau được lên thiên đàng.

Vị lãnh đạo cấp cao này kể xong câu chuyện thì cả Trang và thượng tướng Hiếu không ai nói một câu nào. Thế rồi thượng tướng Hiếu hỏi vị lãnh đạo:

  • Thế bây giờ tình hình trị an tạm ổn, vậy vấn đề cần lưu ý là gì?

Vị lãnh đạo kia mới đáp:

  • Điều khiến lãnh đạo ta quan tâm và băn khoăn nhất là vấn đề quân lực? giờ chúng ta cần tuyển quân, nhanh chóng rèn luyện và gửi đến đây sớm nhất khi có thể…

Trang lúc này mới nói thêm vào:

  • Hai vị nghĩ điều đó liệu có thiết thực không? khi mà tin tức đại quân ở Thanh Hóa đã thất thủ? Liệu còn ai có đủ can đảm gia nhập hay như cho con cái họ gia nhập vào quân đội không?

Vị lãnh đạo này thở dài nói:

  • Bây giờ chúng ta chỉ còn biết hy vọng thôi đồng chí ạ… tất cả chỉ còn là hy vọng.

Thế rồi bốn người trong phòng bệnh lại bàn thêm về một số vấn đề cần làm ngay nữa.

… Tại khu bí mật quân sự thuộc địa phận Quảng Trị …

Giáo sư Minh cùng với một số giáo sư tiến sĩ khác đi vào phòng lạnh để nhận lại xác của C2ĐV. Sau khi mọi người đã đứng trước cái tủ lạnh, một chiến sĩ bộ đội từ từ mở tủ, anh ta kéo ra một chiếc giường sắt với kiểu giáng kì lạ, chắc có lẽ chiếc giường được thiết kế để để vừa C2ĐV. Chiếc giường đước kéo hoàn toàn ra khỏi tủ lạnh, hơi lạnh vẫn bốc ra nghi ngút. Giáo sư Minh đứng đó nhìn chằm chằm vào chiếc giường đang được phủ một lớp vải trắng,chắc có lẽ bác ta vẫn đang tưởng tượng đến khuôn mặt của Hiếu ngày nào. Khi người chiến sĩ bộ đội định tiến tới lật tấm vải ra thì giáo sư Minh vội giữ tay người này lại, bác nói:

  • Đồng chí để tôi.

Thế rồi chiến sĩ bộ đội này gật đầu lùi lại, giáo sư Minh tiến lại, bác ta đưa hai tay lên lật cái tấm vải để lộ khuôn mặt của Hiếu đang nhắm mắt thanh thản kia. Giáo sư Minh nhìn vào đó, thế rồi ông chợt tuôn rơi nước mắt, giáo sư Minh nói giọng nghẹn ngào:

  • Thạc sĩ Hiếu … tôi … tôi là Minh đây … tôi đến chào từ biệt anh lần cuối…

Nói đến đây chợt bác chống tay lên bàn cúi mặt mà khóc nức nở. Mấy giáo sứ khác vội tiến lại vỗ vai giáo sư Minh an ủi. Phải can đản lắm, giáo sư Minh mới tiếp tục lật hết tấm vải trắng ra. Nhưng ngay khi tấm vải trắng được lật ra, giáo sư Minh ngã bật ngửa người, ông quay ngay mặt đi, hình ảnh toàn thân Hiếu bị cắn nát chân và tay dường như đã thực sự làm ông kinh hãi. Giao sư Minh run rẩy quay đầu đi thẳng ra ngoài, chắc có lẽ mọi người trong phòng đều hiểu, giáo sư Minh và thạc sĩ Hiếu làm việc gắn bó với nhau lắm, bây giờ nhìn thân thể Hiếu thế này thì làm sao mà bác ta cam lòng được cơ chứ. Không ai hỏi ai, những người còn lại bắt đầu thao tác công đoạn tháo gỡ W.O.F ra khỏi người Hiếu.

Giáo Sư mình ngồi tạ bậc thềm dẫn vào căn buồn lạnh đó, bác chống tay lên trán ngồi nghĩ ngợi. Bất chợt, những hình ảnh giáo sư Minh và thạc sĩ Hiếu ngày nào làm việc với nhau để chế tạo ra W.O.F và S.N.S lại hiện về. Thế rồi hình ảnh cái ngày Hiếu tình nguyện ra trận với những phát minh đó lại hiện về. Nghĩ đến đây, bất chợt giáo sư Minh nhăn mặt, hai hàng lệ lại tuôn rơi. Có lẽ bác ta đang hối hận và tự trách bản thân mình đã không ngăn cản Hiếu. Một người trẻ tuổi tiềm năng như vậy thực sự có ích cho đất nước sau này, vậy mà sao lại phải nhận một cái kết cục thảm khốc như vậy? Chưa vợ con, chưa một mảnh tình vắt vai? Thử hỏi như vậy là có đáng không? Càng đang ngồi suy nghĩ trong hai dòng lệ, một chiến sĩ bộ đội tiến lại và nói:

  • Thưa giao sư…

Giáo sư Minh vội lấy tay quệt qua nước mắt, bác ta đứng dậy thì nhìn thấy chiến sĩ bộ đội này trong tay cầm một cái hộp sắt. Giáo sư Minh nhìn chiến sĩ bộ đội hỏi:

  • Có việc gì thế đồng chí?

Chiến sĩ bộ đội đưa chiếc hộp sắt cho giáo sư Minh và nói:

  • Tôi tin cái này cũng là của giáo sư.

Giáo sư Minh đón nhận lấy cái hộp, bác ta mở ra thì bên trong chính là GN Drive. Giáo sư Minh một tay nhấc GN Drive ra khỏi hộp. bác nhìn quanh thì thấy nó loang lổ vết máu, giáo sư Minh mới hỏi:

  • Cám ơn đồng chí nhiều lắm, thứ này rất quan trọng. Nhưng sao các đồng chí không lau dùm tôi vết máu đi?

Chiến sĩ bộ đội kia lúc này mới chả lời:

  • Tôi tưởng đó là mầu nguyên thủy của nó?

Quá ngạc nhiên, giáo sư Minh cầm GN Drive lên nhìn kĩ lại, quả lạ lạ thất, cái mầu đỏ đó như là nằm bên trong “Tinh Giáp” vậy. Thế rồi giáo sư Minh cất lại GN Drive vô hộp, một tay bác ta đặt lên vai chiến sĩ bộ đội, bác mìm cười và nói:

  • Cám ơn đồng chí.

Chiến sĩ bộ đội này cũng cúi đầu rồi bước đi.

Một lúc sau giáo sư Minh bước lại vào phòng cùng với hai nhà nghiên cứu khác kéo theo một thùng sắt có bánh xe lớn. Giáo sư Minh bước vào thì thấy W.O.F đã được tháo rời và cho vào tủ sắt di động, bây giờ các nhà khoa học đang cố tháo rời nốt S.N.S. Giáo sư Minh tiến lại giọng nghẹn ngào:

  • Mọi người đang làm gi thế?

Một nhà khoa học quay đầu lại nói:

  • Chúng tôi đang cố tháo bỏ S.N.S ra khỏi xác của Hiếu.

Giáo sư Minh nhìn cái xác của Hiếu trên bàn mà ông bỗng dưng dưng lệ. Nhà khoa học này lại tiếp tục công việc thao ráp S.N.S ra khỏi xác của Hiếu. Chợt giáo sư Minh tiến tới phía nhà khoa học này chặn tay ông ta lại, có lẽ giáo sư Minh nghĩ rằng bây giờ thân xác Hiếu đã không còn nguyên vẹn, nếu như tháo bỏ S.N.S ra thì không còn gì là một cái xác nữa. Giao sư Minh nói giọng run run:

  • Xin anh … hãy để lại … để lại S.N.S đi … không cần tháo ra đâu.

Nhà khoa học này quay qua nhìn giáo sư Minh ngạc nhiên, ông ta nói:

  • Nhưng mệnh lệnh đưa ra là thu hồi toàn bộ công nghệ bảo mật, và S.N.S là một trong số đó.

Giáo sư Minh giọng vẫn nghẹn ngào:

  • Tôi xin anh mà …

Nhưng có lẽ nhà khoa học này không thèm để ý tới giáo sư Minh, ông ta lại tiếp tục tháo S.N.S ra. Giao sư Minh có lẽ là quá xúc động, bất chợt giáo sư Minh giằng tay nhà khoa học này ra, thế rồi bác ta đẩy mạnh nhà khoa học này vào tường nghe cái rầm. Giáo sư Minh tóm lấy cổ áo nhà khoa học này quát lớn trong nước mắt:

  • Tôi đã nói với anh để nguyên S.N.S cơ mà!

Tất thể mọi người dừng hết tay lại quay đầu nhìn hai người. Nhà khoa học bị giáo sư Minh ép chặt vào tường lúc này mới nghơ ngác, ông ta như không còn biết giao sứ Minh bị làm sao nữa. Giáo sư Minh như chợt nhận ra bản thân mình đang quá khích, thế rồi bác ta buông tay, nói giọng nghẹn ngào:

  • Xin anh … hãy để lại S.N.S là một phần cơ thể của Hiếu.

Vị khoa học này như hiểu ra mọi việc, thế rồi ông ta đặt tay lên vai giáo sư Minh gật đầu. Thế rồi các nhà khoa học mở cái tủ sắt di động mà giáo sư Minh mới mang vào, bên trong là vô số lớp vỏ bọc cao su mềm mang hình dáng các bộ phận trên cơ thể. Thì ra các nhà khoa học đa thống nhất với nhau chế tạo mấy miếng cao su này để bọc lấy những chỗ bị cắn nát trên cơ thể Hiếu để cậu có một hình hài nguyên vẹn khi chết. Thêm vào đó, các nhà khoa học còn làm thêm một đôi cánh bằng cao su để vào sau lưng Hiếu như có ý rằng cậu ta là một thiên thần, và W.O.F luôn là một phần cơ thể của cậu vậy.

… Tại địa phận Hà Nội …

Tú dường như thực sự càng ngày càng không phục Hắc Đế, hắn có cảm giác như Hắc Đế không thực sự để tâm đến bất cứ một việc gì. Thêm vào đó việc thằng Nhân và Sơn bại trận tại Đồng Hới và việc thằng Sơn bị quỷ binh đâm lại càng khiến cho hắn càng lúc càng tức tối hơn. Vào một đêm tối giời, Tú bảo Lâm bí mật gọi Linh Linh, Mỹ, và My lại. Khi cả ba người đã có mặt đông đủ, Tú lúc này mới nói:

  • Tôi có nhiệm vụ giao cho 3 cô đây.

Thế rồi Tú chỉ tay về phía Linh Linh nói:

  • Bằng mọi giá cô phải đi vào miền Nam do thám coi cái lũ con rồng cháu tiên nó đang có âm mưu gì nghe chưa?

Linh Linh gật đầu. Thế rồi Tú quay qua phía Mỹ và My nói:

  • Hai cô thì vào Đà Lạt tìm lấy cho tui đủ ba thứ này, cho vào ba cái lọ rồi mang về nghe chưa.

Mỹ và My nhận lấy tờ giấy hướng dẫn rồi cũng gật đầu tuân lệnh. Cả ba người bước đi. Lúc này chỉ còn Lâm với Tú ở lại cùng phòng. Lâm hỏi:

  • Em tưởng chẳng phải anh đã phái con quỷ binh đi lấy mấy thứ đó rồi sao?

Tú lắc đầu vẻ mặt thất vọng:

  • Anh nghĩ con quỷ binh đó không xong rồi, nhưng bằng mọi giá phải có được ba thứ đó…

Thế rồi Tú quay đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lâm mà nói:

  • Chỉ có ba thứ đó mới đủ sức khống chế Hắc Đế mà thôi.

Vậy ba thứ đó là thứ gì mà lợi hại như vậy? Không lẽ ba thứ đó chính là ba cái lọ mà tên quỷ binh kia trong lúc làm nhiệm vụ đã bị bắt?

 
 
 

Comments


Tác giả Hoffman Hưng Nguyễn
Tác giả
HƯNG NGUYỄN

Tôi tên đầy đủ là Nguyễn Thế Hưng, lấy bút danh là Cú Heo. Tôi viết truyện tâm linh cũng đã được hơn 3 năm rồi. Niềm đam mê của tôi là đọc truyện và nghiên cứu về những vấn đề tâm linh...

Các bạn hãy truy cập Fanpage của Bên Kia Của Sự Sống để cập nhật các bài viết nhanh nhất!

© 2014 bởi Cú Heo toàn quyền điều hành và Jal Saeng-gin Kang Nim bản quyền thiết kế!

bottom of page